Từ cậu bé nghèo khó hiếu thảo trở thành nhà địa lý lừng danh đất Việt.
Từ một cậu bé nghèo khó trở thành nhà địa lý kiệt
xuất, nhưng về cuối đời, cụ Tả Ao vẫn không thể tránh khỏi sự bài xếp của vận
mệnh. Câu chuyện truyền kỳ về cuộc đời cụ Tả Ao cũng để lại cho người thời nay
không ít suy ngẫm, thật đúng với câu nói: “tiên tích đức, hậu tầm long”.
Tả Ao được xem là nhà phong thủy kiệt xuất của
người Việt. Dân gian xem ông là nhà địa lý phong thủy giỏi nhất từ xưa đến nay
ở Việt Nam
và tôn ông là “Thánh phong thủy”. Người ta còn truyền tụng bài thơ về ông thế
này:
Tả Ao phong thủy nhất trên đời
Họa phúc cầm cân định chẳng sai.
Mắt thánh trông xuyên ba thước đất,
Tay thần xoay chuyển bốn phương trời.
Chân đi long hổ luồn qua gót,
Miệng gọi trâu dê ứng trả lời.
Ai muốn cầu sao cho được vậy
Ấy ai địa lý được như ngài.
Họa phúc cầm cân định chẳng sai.
Mắt thánh trông xuyên ba thước đất,
Tay thần xoay chuyển bốn phương trời.
Chân đi long hổ luồn qua gót,
Miệng gọi trâu dê ứng trả lời.
Ai muốn cầu sao cho được vậy
Ấy ai địa lý được như ngài.
Nhưng câu chuyện về nhân duyên đến với phong thủy
của Tả Ao thì không phải ai cũng biết…
Tấm lòng hiếu thảo của cậu bé nghèo khổ
Tả Ao tên thật là Nguyễn Đức Huyền, người làng Tả
Ao, tỉnh Hà Tĩnh, sống vào thời vua Lê. Khi còn nhỏ, gia cảnh cậu bé Đức Huyền
rất nghèo khó, cha mất sớm, mẹ lại bị mù cả hai mắt. Dù nhỏ, Đức Huyền vẫn rất
chăm chỉ làm hết tất cả các việc để chăm sóc mẹ.
Thấy mẹ không thể nhìn thấy được như những người
khác, Đức Huyền thường hay tìm hiểu hỏi thăm cách chữa mắt cho mẹ. Cậu lặn lội
tới cả những nơi xa xôi với hy vọng tìm được người chữa khỏi bệnh cho mẹ nhưng
đều không có hiệu quả. Tuy nhiên, Đức Huyền không hề nản chí mà quyết tìm bằng
được phương thuốc chữa mắt.
Nghe tin về một ông thầy thuốc người Tàu rất giỏi
về thuật chữa mắt đang ở đất Nam,
Đức Huyền khấp khởi vui mừng. Nhưng do nhà quá nghèo không đủ tiền chữa
trị, nên Đức Huyền đã xin hầu hạ thầy để mong thầy chữa bệnh cho mẹ mình.
Ông thầy người Tàu thấy chàng trai này rất siêng
năng chăm chỉ, thông minh, đặc biệt lại rất hiếu thảo với mẹ, nên đã đồng ý
chữa. Trong quá trình đó, ông cũng truyền cho Đức Huyền một số y thuật để chữa
mắt.
Sau bao nhiêu năm chịu cảnh mù lòa, đôi mắt mẹ
Đức Huyền đã sáng trở lại. Thế nhưng đó cũng là lúc ông thầy người Tàu phải về
nước. Quý tiếc cơ duyên đối với y thuật, Đức Huyền vội vã xin được theo thầy để
hầu hạ, học y thuật chữa mắt và đã được thầy đồng ý. Vậy là cậu từ biệt mẹ lên
đường sang Trung Hoa.
Kỳ duyên đến với phong thủy
Sau này tại Trung Hoa, y thuật của Đức Huyền vang
danh khắp nơi. Một thầy địa lý bị đau mắt đã phải nhờ đến sự chữa trị của Đức
Huyền mới khỏi. Ông ta mang tới 50 lượng vàng để hậu tạ Đức Huyền, nhưng cậu
không nhận mà xin làm đệ tử. Thấy cậu là người có tài đức lại ham học hỏi, nên
thầy địa lý bằng lòng thu nhận cậu làm đồ đệ.
Sau một thời gian, Đức Huyền đã thành thạo tất
những những kiến thức mà thầy truyền thụ lại cho mình và xin phép về nước.
Tương truyền để kiểm tra và thử tài đệ tử mình, trước khi chia tay, vị thầy địa
lý đã làm một mô hình phong thủy, chôn 100 đồng tiền, rồi yêu cầu Đức Huyền
dùng kim điểm đúng huyệt chôn tiền.
Đức Huyền đã dùng kim điểm đúng 99 huyệt, còn một
cây điểm ở mép, mà huyệt này lại là huyệt thứ 100. Đây là huyệt ảo, vì mô hình
tạo dáng rất huyền bí, ẩn hiện dưới những mô đất nhấp nhô, những thầy địa lý
giỏi cũng khó phát hiện ra đúng huyệt đạo. Lúc này thầy địa lý kia mới thốt lên
rằng: “Thôi, nghề của ta từ nay truyền sang nước Nam rồi!”
Trước khi từ biệt về nước, thầy cẩn thận dặn dò
Đức Huyền rằng: “Khi về Nam,
nếu qua núi Hồng Lĩnh thì đừng lên”.
“Tiên tích đức, hậu tầm long” – Phong thủy không thay đổi được thiên mệnh
Khi trở về quê hương, Đức Huyền làm nghề bốc
thuốc chữa bệnh cho người dân, ít khi sử dụng đến khoa địa lý. Chỉ khi
nào cần thiết ông mới ra tay xem thế đất dùm mọi người. Tuy vậy danh
tiếng xem địa lý, phong thủy của ông lại nổi hơn nghề thầy thuốc. Vì
ông là người làng Tả Ao nên người dân vẫn thường gọi ông là cụ Tả Ao.
Trong sách “Nam Hải dị nhân” có kể rằng một lần
đi qua núi Hồng Lĩnh, Tả Ao tình cờ lên núi và phát hiện thế đất “Cửu long
tranh châu”, tức là chín rồng tranh ngọc, ngọc ở đây mang ý nghĩa là “ngọc tỷ
truyền quốc”, có được ngọc cũng có nghĩa là có được thiên hạ. Thấy vậy, Tả Ao
liền mừng rỡ mà nghĩ rằng: “Huyệt đế vương đây rồi, thầy dặn không lên là
vì thế”. Sau đó Tả Ao đưa mộ cha về táng ở đấy.
Ít lâu sau, vợ Tả Ao sinh được con trai. Khi đó
là vào thời nhà Minh ở Trung Hoa. Các thầy thiên văn phát hiện rằng các vì tinh
tú đều chầu về phương Nam, liền báo với vua Minh rằng nước Nam sinh được nhân
tài sẽ hại cho nhà Minh. Vua Minh bèn truyền cho các thầy địa lý rằng nếu ai
đặt đất hoặc dạy cho người Nam
thì phải sang tìm mà phá đi, nếu không sẽ bị tru di tam tộc.
Thầy của Tả Ao biết ngay chỉ có học trò của mình
mới làm được việc này, nên cho con trai đi tìm Tả Ao. Con của thầy địa lý đã
tìm cách cắt lấy ngôi mộ của cha Tả Ao, và bắt con trai của Tả Ao đem về Tàu.
Sau này, biết đất Hàm Rồng có huyệt quý ở ngoài
hải đảo, khi mẹ mất, Tả Ao đưa di hài mẹ đến nơi đây để táng. Ông chọn đúng
ngày giờ thì lại gặp lúc sóng to gió lớn, không sao đưa đến huyệt để táng được.
Đợi đến khi trời yên biển lặng thì nơi đó nổi lên một bãi bồi. Tả Ao chỉ còn
nước than thở: “Đây là hàm rồng, năm trăm năm rồng mới há miệng một lần
trong một khắc. Trời đã không cho thì đúng là số rồi”.
Từ đó, Tả Ao cũng hiểu rõ về phong thủy hơn,
biết dù giỏi địa lý cũng không thể thay đổi được số mệnh. Ông ít khi ở nhà mà
chu du bốn phương chữa bệnh giúp người, thỉnh thoảng tìm đất cho người có
duyên, không màng đến công danh bổng lộc.
Ông giúp dân tìm chọn nơi đào giếng có nước lành,
trong ngon, không cạn, không chạm long mạch; chọn hướng đình để làng yên ấm
trong ngoài, dân cư phát triển. Trong dân gian lưu truyền rất nhiều câu chuyện
xem phong thủy ly kỳ của ông.
Một trong những giai thoại là việc cụ Tả Ao chữa
thế đất cho làng Hành Thiện ở Nam Định. Khi đi tới ngôi làng này, cụ cho dân
làng biết đất làng hình con cá chép bơi ra biển, phù sa mỗi ngày một bồi thêm
đất làm làng hưng phát, chỉ hiềm con cá chép không có mắt nên không phát khoa
danh.
Dân làng nghe cụ nói liền thết đãi và khẩn khoản
nhờ cụ giúp xem lại hướng làng. Cụ liền chỉ cho dân đào một cái giếng làm mắt
cho cá chép. Từ đấy dân làng bắt đầu phát khoa danh, nhất là họ Đặng.
Lúc già yếu, cụ Tả Ao đã chọn sẵn cho mình một
thế đất “Nhất khuyển trục quần dương” (chó đuổi đàn dê) ở xứ Đồng Khoai. Nếu
táng được ở đây thì chỉ ba ngày sau là thành Địa Tiên, nhưng cần chôn ngay
trước khi chết để tự phân kim.
Tuy nhiên lúc sắp lâm chung, con cụ Tả Ao đưa đến
mộ được nửa đường thì cụ biết không kịp. Thấy rằng số phận cũng không cho mình
ở ngôi đất tốt, cụ nhìn bên đường rồi chỉ đại vào một cái gò và nói với các con
rằng: “Chỗ kia là ngôi Huyết thực, bất đắc dĩ thì cứ táng ở đó, sẽ được
người ta cúng tế”. Hai con cụ nghe lời và táng luôn ở đó.
Cả đời cụ Tả Ao tìm đất cho không biết bao nhiêu
người, nhưng bản thân cụ dù tìm được đất tốt cũng không thể hưởng. Thậm chí dù
đã chuẩn bị sẵn đất để chôn chính bản thân mình nhưng lại cũng không được. Sự
việc này cho thấy câu nói “tiên tích đức, hậu tầm long” của người xưa
rất chính xác. Giỏi như cụ Tả Ao mà tích chưa đủ đức thì có tìm được đất đế
vương cũng không thể hưởng.
Gia tài cụ Tả Ao để lại chỉ vỏn vẹn 2 cuốn sách
nhỏ là “Địa Lý Tả Ao (Địa Đạo Diễn Ca)” gồm 120 câu và “Dã Đàm Tả Ao Tầm Long
Gia Truyền”. Nhiều sách khác cũng được xem là của cụ nhưng thực ra đều là dị
bản, chủ yếu là từ 2 cuốn sách trên của cụ rồi dẫn giải thêm bớt. Ngày nay tại
huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh vẫn còn đền thờ Tả Ao và giếng Tả Ao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét