TÌNH ĐẠO PHẬT
*****
Trấn tâm hết hồ tư loạn
tưởng,
Phản hồi nơi Vô Lượng Thọ
Quang (1);
An cư tịch tịnh Niết Bàn,
Không còn trói buộc trong
hàng tử sanh.
Chỗ ấy kẻ tu hành tha thiết,
Vui hy sinh mọi việc hồng
trần;
Chuông từ cửa Phật còn ngân,
8.
Lòng người mộ đạo nên bừng
giấc say.
Nhớ lời đức Như Lai chỉ giáo,
Thân huyễn hư đời ảo mộng
trần;
Giả đời giả cảnh giả thân,
Ta bà sanh chúng đạo chân khá
tìm.
Xưa nay vẫn đắm chìm biển
khổ,
Lặn hụp luôn đâu có an vui;
Đời dù có nếm đủ mùi,
16.
Cuối cùng cũng chết có người
nào không.
Qua rồi kiếp cha ông cũng
thế,
Lần lượt đây đến kế cháu con;
Nối nhau đi mãi không mòn,
Đường sanh tử cũng vẫn còn tử
sanh.
Không ai dạy tự mình cũng rõ,
Nhưng ít người tìm ngõ thoát
ly;
Đường trần cứ nhắm mắt đi,
24.
Ai sao mình vậy sống lì ngày
qua.
Nào cái bịnh cái già đục
khoét,
Kế sau cùng cái chết đến tha;
Thế là hết kiếp người ta,
Trong đời ai cũng chỉ là thế
thôi.
Để tâm xét kỹ rồi thấy rõ,
Muốn thoát ly cảnh khổ chúng
sanh,
Không chi hơn việc tu hành,
32.
Xác thân được nhẹ hồn linh
được nhàn.
Nặng nề bởi thân mang nợ lắm,
Sầu não do lòng đắm mê nhiều;
Để hoài muôn kiếp khó tiêu,
Cho nên cần phải lo điều tỉnh
tu.
Việc cải hối mặc dù rất khó,
Nhưng quyết tâm thì có thể
nên;
Hơn nhau ở cái chí bền,
40.
Chớ đời ai khỏi gây nên lỗi lầm.
Kiếp giả tạm khi tâm nhận
biết,
2
Thanh Sĩ.
Đời khổ đau lúc xét thấy ra,
Nên lo tu chớ dần dà.
Vì rằng ngày tháng trôi qua
lẹ làng.
Khó biết trước thời gian chết
đến,
Cái chết không nhất định trẻ
già,
Đời nhiều cách chết xảy ra,
48.
Cho nên thường có tre già
khóc măng.
Việc sanh tử Phật rằng đại
sự;
Còn luân hồi còn tử sanh
luôn;
Tử sanh không gỡ cho suông,
Dù làm đến bậc đế vương ra
gì.
Do lẽ ấy cần qui y Phật,
Giải quyết xong tạm vật hồng
trần;
Hoàn toàn khỏi cuộc chuyển
luân,
56.
Không còn mang ngũ trược thân
nặng nề.
Đời nếu chẳng say mê đến nữa,
Tất nhiên không còn cớ sanh
ra;
Còn tham ái cõi Ta bà,
Thì còn phải chịu sanh ra
hồng trần.
Muốn giải thoát phải cần phủi
cả,
Chẳng còn lưu trong dạ sự
đời;
Siêu sanh chỉ một lần thôi,
64.
Đời dù cám dỗ mặc đời không
theo.
Nghiệp rán gỡ chớ đeo thêm
nữa,
Tội lo chừa đừng có gây thêm,
Sóng tình cố lóng cho êm,
Đường trần lùi lại chớ kềm
chân lâu.
Hướng về Phật để cầu hóa độ,
Ngó lại tâm để mở cõi lòng;
Cả hai cùng được dung thông,
72.
Giúp cho đạo quả như rồng gặp
mây.
Cầu Phật độ phải đầy khẩn
thiết,
Muốn tâm khai phải diệt niệm
tà.
Nếu lòng nửa Phật nửa ma,
Phật không thể độ tâm nhà khó
khai.
Trăng chẳng thấy vì mây che
khuất,
Phật không trông bởi bức vô
minh.
Phật không ở cách xa mình,
80.
Tại mình chẳng thức tưởng
hình Phật ra.
Mê mấy cũng rán mà mở mắt,
Đừng để cho mộng dắt đi sâu,
Tình Đạo Phật
3
Mộng thì tan chẳng còn đâu,
Dù cho mộng ấy đài lầu vinh
quang.
Tìm sống thật cho an hồn xác,
Sống mộng chi cho nát thân
tâm;
Phải can đảm nhận đời lầm,
88.
Quyết bừng tỉnh dậy kiếm tầm
đường tu.
Đạo mới giải được câu đời
tạm,
Đời vẫn nằm trong phạm vi mê;
Bởi mê thành khổ nhiều bề,
Mà điều chi cũng chẳng hề
được lâu;
Thân không thật vật đâu có
thật,
Người luống công giành giựt
đeo mang;
Hơi tàn mọi vật đều tàn,
96. Dù cho vật ấy nồng nàn
thương yêu.
Đời tan hợp là điều khó
tránh,
Thân mất còn là cảnh người
đời;
Trong khi còn mấy tấc hơi,
Nên lo giải thoát hỡi người
thế gian!
Chớ rằng bận lo toan việc
thế,
Mà chẳng lo tìm kế thoát
thân.
Đến khi thấy mặt tử thần,
104. Bảo đừng nó chẳng hề
đừng cho đâu.
Phải tính trước khỏi câu hận
tiếc,
Đợi nguy rồi mới biết muộn
màng.
Sớm tu thì sớm được an,
Chỉ tu mới cứu khỏi đàng trầm
luân.
Tu là phúc của thân hiện tại,
Tu là vui của cái đời sau.
Tu làm nhẹ kiếp khổ đau,
112. Tu cho hồn khỏi đọa vào
đường mê.
Sớm tu được sớm kề Sen báu,
Sớm tu thì phiền não sớm tan;
Mau tu chớ để muộn màng,
Vô thường chẳng đợi thời gian
không chờ.
Người khó giữ tuổi thơ trẻ
mãi,
Người khó ngăn niên đại già
lần;
Khi già khó tránh chết thân.
120. Trẻ, già, chết ấy số
phần người ta;
Người hễ có sanh ra có tử,
Dù vua quan dân thứ như nhau.
Ấy là định nghiệp trần lao,
4
Thanh Sĩ.
Từ xưa đã thế chớ nào mới
đây.
Trần là chỗ chôn thây thiên
hạ,
Trần là nơi đầy đọa sanh
linh.
Chung qui nó vẫn phụ mình,
128. Mặc dù mình có tận tình
thương yêu.
Đau khổ với đời nhiều vô số,
Rốt cuộc như nước đổ lá môn;
Thân không một vật nào tồn,
Chỉ còn tội lỗi để hồn gánh
mang.
Kiếp rồi mới vừa tan xác đó,
Kế kiếp này cũng bỏ thân
luôn,
Nhưng mê đời vẫn không buông!
136. Biết bao giờ khỏi cái
guồng tử sanh?
Sanh đủ loại đủ hình bất
nhứt,
Tử nhiều phương nhiều cách
nan phân.
Dễ gì sanh được nhơn thân,
Dễ gì tử được khỏi phần thảm
thê.
Làm người được dễ về Tiên
Phật,
Làm súc sanh khó được siêu
thăng.
Há không sớm biết ăn năn,
144. Để cho khỏi mất thiện
căn con người.
Người thú tánh người rơi cõi
thú,
Người ác tâm người thụ ác
đời,
Nhân nào quả nấy người ơi!
Xin đừng để mất tánh người
thiện lương.
Người muốn được hồn nương
cảnh Phật,
Nên từ tâm như Đức Thích Ca,
Thương yêu tất cả người ta,
152. Cứu an thân sống, cứu ra
biển trần.
Sớm khuya rán ân cần tu niệm,
Thân tâm thường kiểm điểm tốt
lành,
Quyết lo lánh trược tầm
thanh,
Lòng không để các lợi danh
làm cuồng.
Giải thoát ấy cội nguồn trên
hết,
Từ bi là công việc thường
xuyên;
Điều lành đem đặt trước tiên,
160.
Việc cho người hoặc việc
riêng cho mình.
Tâm trí cố giữ gìn tinh
khiết,
Hành động lo thi thiết nhân
từ;
Ngôn hành chân thật bất hư,
Nói như Phật bảo làm như Phật
hành.
Tình Đạo Phật
5
Hành đạo có nhọc nhành chẳng
quản,
Tu thân dù cay đắng không
nao;
Ngày đêm đạo niệm thân trau,
168.
Trau cho thân chánh, trau sao
đạo thành.
Nếu chưa thật trọn lành trọn
sáng,
Sức công phu tinh tấn càng
tăng;
Núi nhân ngã phá cho bằng,
Rừng vô minh đốn cho tan
không còn,
Các vọng tưởng cho mòn cho
giảm,
Các lỗi lầm cho trắng cho
trơn,
Hết tà còn một điều chơn,
176.
Không còn sợ các tánh trần
chen vô.
Trong tâm não mơ hồ đã sạch,
Ngày đêm luôn minh bạch cõi
lòng.
Có đời mà vẫn tâm không,
Như nhiên khỏi phải dụng công
giữ gìn.
Chẳng còn sợ tâm sinh niệm
quấy,
Cũng hết lo vật ngoại làm mê.
Tự do sống ở thác về,
184.
Thân tuy cách Phật, tâm kề
Đài sen.
Gió tục khó tắt đèn trí huệ,
Bụi trần không mờ vẻ ngọc
tâm;
Động hay tịnh cũng không lầm,
Bởi mình được tự chủ tâm của
mình.
Trong biển ái sóng tình khó
nhận,
Đời bợn nhơ không bẩn được
lòng,
Như là nước đã lọc trong,
192.
Cố đem khuấy mấy cũng không
lên bùn.
Vô ngại lúc sống chung các
giới,
Tự chủ khi xử đối mọi điều.
Đạo mầu là cái mục phiêu,
Trong đời dù phải uốn chiều
thế nao.
Riêng mình rán trau giồi đạo
đức,
Với người lo un đúc tu hiền.
Xem mình với kẻ tương liên,
200.
Cùng khai ngộ đạo, cùng yên
vui đời.
Đạo không chỉ độ hồi thác
mất,
Mà đạo còn cứu lúc sống còn;
Cứu người khỏi cảnh héo von,
Khỏi thân đau khổ khỏi lòng
sợ lo.
Đạo có bổn phận cho vui vẻ,
Thanh Sĩ.
Nhà đạo không phải kẻ gây
sầu;
Chỗ mình hay chỗ nào đâu,
208.
Đều đem ánh sáng đạo mầu ra
soi.
Mình với kẻ đều coi bình
đẳng,
Lạ hay quen cũng chẳng cách
phân,
Đồng ban lẽ thiện điều nhân,
Cho tâm cùng tốt, cho thân
cùng lành.
Tu để giúp nhơn sanh hữu
phước,
Đạo để làm ngọn đuốc cho đời.
Tu không phải để ngồi chơi,
216.
Đạo không phải để làm nơi
dưỡng nhàn.
Đời càng loạn thì càng cần
đạo,
Người càng hung càng bảo nên
tu.
Đạo suy đời rối lu bù,
Tu thưa thớt tất nhiều người
ác gian.
Đạo mở rộng đời càng sáng tỏ,
Tu được nhiều người khổ bớt
đi.
Ấy là thật đạo từ bi,
224.
Ấy là thật kẻ tu trì chánh
chơn.
Cứu khổ chẳng chi hơn cửa
đạo,
Giải sầu không gì hiệu bằng
tu;
Đạo mầu chớ để cho lu,
Tu hành chớ để cho mù mờ đi.
Nên cố gắng phát huy việc
đạo,
Nên dẻo dai nung nấu sự tu.
Phá tan cái kiếp gật gù,
232.
Cải lương đời sống âm u đê
hèn.
Đời trắng mặt nhưng đen lòng
dạ,
Người vui ngoài mà khổ bên
trong;
Nếu câu nhân quả không thông,
Khổ tâm khó dứt đen lòng khó
bôi.
Đạo pháp rõ thì đời bớt khổ,
Nhân quả thông thì nợ bớt
gây.
Những điều phước huệ lo xây,
240.
Cho vui hiện tại sau này cũng
vui.
Biết rõ kiếp con người tạm
giả,
Tạo ác chi cho quả thêm cay.
Làm lành cho bớt họa tai,
Làm hung chỉ khiến thêm đày
đọa thân.
Giúp nhau sống tốt hơn làm
chết,
Cho người vui hơn việc cho
buồn;
7
Người vui mình được vui luôn,
248.
Người buồn mình cũng lệ tuôn
theo người.
Khiến kẻ khóc mình cười đâu
nỡ,
Làm mình vui kẻ khổ sao đành;
Nên cho nhau được bình thanh,
Giữa mình với kẻ an lành như
nhau.
Đạo đức đối người nào cũng
thế,
Từ bi không câu nệ Bắc Nam;
Tình thương rộng lớn bao hàm,
256.
Chúng sanh đâu cũng chỉ làm
một thôi.
Giúp người được là vui hơn
cả,
Không mong ai nghĩa trả ơn
đền;
Thấy ai té cũng đỡ lên,
Là tình của kẻ tiến trên
đường lành.
Tình nào rộng bằng tình đạo
Phật,
Đức nào cao bằng đức từ bi;
Nếu người đời chịu hành y,
264.
Thế gian đâu đến đỗi gì bi
quan.
Tình đạo Phật cứu an thiên
ha,û
Đức từ bi giải tỏa hồng trần;
Làm cho định quốc an dân,
Làm cho nhân loại không hờn
ghét nhau.
Tình đạo Phật lúc nào cũng
ấm,
Suốt cổ kim đã bám chất lành;
Một đường tế độ chúng sanh,
272.
Cảnh đời có đổi Phật tình
không thay.
Tình đạo Phật mấy ai được rõ,
Mới nhìn qua tưởng nó khô
khan;
Thật ra nó rất dịu dàng,
Đượm đà tình cảm ngập tràn
yêu đương.
Tình đạo Phật người thường ít
có,
Có được rồi thấy nó cao siêu;
Yêu đời khác thói đời yêu,
280.
Yêu siêu thoát chẳng yêu điều
trầm luân.
Tình đạo Phật chí chân chí
mỹ,
Nó từ trong đạo lý mà ra,
Nó không làm khổ người ta,
Lúc nào nó cũng chỉ là ban
vui.
Tình đạo Phật nếu người đều
có,
Giữa người không làm khổ lẫn
nhau,
Không gây ra cuộc máu đào,
Thanh Sĩ.
288.
Giúp nhau hạnh phúc giúp nhau
thái bình.
Tình đạo Phật là tình bác ái,
Chỉ có thương còn hại thì
không,
Thương chung nhân loại đại đồng,
Thương đời sống khổ thương
lòng dạ mê.
Tình đạo Phật không hề tráo
chác,
Độ sống như độ thác một niềm,
Nói thì làm chẳng để im,
296.
Dù trong cảnh huống bị kiềm
kẹp bao.
Tình đạo Phật xem nhau bình
đẳng,
Giàu không bênh nghèo chẳng
bỏ bê,
Chỉ lo cứu độ một bề,
Người nhân ngã Phật chẳng hề
ngã nhân.
Tình đạo Phật trên hơn tình
thế,
Yêu khắp nơi bất kể sắc màu,
Khách trần là kẻ trong lao,
304.
Lòng thương cứu giúp làm sao
cho lìa.
Tình đạo Phật ngó về sanh
chúng,
Quyết làm cho ai cũng an vui,
Độ không bỏ sót một người,
Dù rằng phải chịu suốt đời hy
sinh.
Tình đạo Phật là tình chung
thỉ,
Thời buổi nào cũng chỉ yêu
đời,
Lòng người dù có se lơi,
312.
Cũng lo cứu độ không rời bỏ
ai.
Tình đạo Phật dẻo dai hơn cả,
Không bao giờ tan rã nửa
chừng,
Bánh xe luân chuyển chưa
ngưng,
Còn ra ngăn chặn dù rằng bao
lâu.
Tình đạo Phật rất sâu hơn
biển,
Cao hơn non rộng viễn khắp
trời,
Cho nên dù trải muôn đời,
320.
Khối tình ấy vẫn như hồi ban
sơ.
Tình đạo Phật bao giờ người
có,
Cõi Ta bà chừng đó mới an,
Nếu còn tình của thế gian;
Thì còn đau khổ rối loàn khắp
nơi.
Tình đạo Phật cho đời hạnh
phúc,
Tình thế gian tạo khúc ai bi;
Cái siêu thoát cái đọa đày,
328.
Còn ngờ chi nữa cứ say tình
đời.
9
Tình đạo Phật vẫn tươi đẹp
mãi,
Dù thế gian muốn cải cách nào,
Khó làm cho nó hư hao,
Chỉ làm cho nó sắc màu thêm
tươi.
Tình đạo Phật cho người hòa
lạc,
Cả linh hồn lẫn xác thịt
trần,
Nghĩ mình nghĩ đến tha nhân,
336.
Cho tâm cùng lạc cho thân
cùng hòa.
Tình đạo Phật gần xa bất
chấp,
Đối đãi đều ấm áp như nhau;
Tình đời còn có thấp cao,
Chớ tình đạo Phật nơi nao
cũng đồng.
Tình đạo Phật vốn không giả
dối,
Từ chân tâm ứng đối với
người;
Lấy điều đạo nghĩa tốt tươi,
344.
Đặt trên hành động hoặc lời
nói ra.
Tình đạo Phật nếu mà được có,
Đời như thuyền gặp gió thổi
xuôi,
Không riêng lúc sống được
vui,
Mà còn khi thác đầy mùi
thiêng liêng.
Tình đạo Phật nối liền thiên
hạ,
Chia khi vui sớt sẻ khi buồn,
Trong đời nó vẫn có luôn,
352. Dù đời người ghét hay
thương mặc tình.
Tình đạo Phật muôn hình thức
khác,
Nhưng vẫn cùng động tác cứu
nhân;
Thương người như thể thương
thân,
Giúp cho vật chất tinh thần
an vui.
Tình đạo Phật cho người phước
huệ,
Lúc chiến tranh như thể lúc
bình,
Luôn luôn bên cạnh nhơn sinh,
360. Bao nhiêu công việc tốt
lành đem cho.
Tình đạo Phật thương lo bá
tánh,
No thì vui đói lạnh thì buồn,
Rối loàn lo gỡ cho suông,
Lạc lầm lo chỉ cho đường được
thông.
Tình đạo Phật muốn không ai
khổ,
Dù là người xứ sở Bắc Nam;
Khổ đời khi sống không ham,
368. Khổ hồn khi chết không
làm sao vui.
Tình đạo Phật muốn người hướng
thiện,
Thanh Sĩ.
Tự bỏ đi các chuyện dữ dằn,
Một lòng ngay thẳng làm ăn,
Quấy rồi tự biết ăn năn tức
thời.
Tình đạo Phật cho người hiền
đức,
Nguy cho an khổ cực cho vui,
Thơm tho hoa khó sánh mùi,
376. Quang minh ấm áp mặt
trời dám so.
Tình đạo Phật bao giờ cũng
rộng,
Tha thứ người cảm động cho
người,
Giúp người với ý tốt tươi,
Ơn không đợi trả và lời chẳng
mong.
Tình đạo Phật sạch trong đáo
để,
Giữa đời mà tâm thể không
nhơ,
Tình đời rối tợ vò tơ,
384. Nhưng tình đạo Phật bao
giờ cũng suông.
Tình đạo Phật từ nguồn trí
huệ,
Không giống như tình thế mê
si,
Tình trong các việc từ bi,
Không tình ở những điều gì ác
gian.
Tình đạo Phật mở đàng giải
thoát,
Đưa chúng sanh khỏi các cực
hình;
Nếu là thật khách hữu tình,
392. Thì tình đạo Phật hy
sinh tận cùng.
Tình đạo Phật nhắm chung nhân
loại,
Thương khắp cùng chẳng phải
riêng ai,
Tình trong chỗ tỉnh không
say,
Thương trong chỗ cứu không
gây hại người.
Tình đạo Phật cho vui thì có,
Cho khổ đời thì nó vẫn không;
Tình gieo khắp cả đại đồng,
400. Giữa mình với kẻ lạnh
nồng có nhau.
Tình đạo Phật người nào cũng
có,
Bị tình đời làm nó mờ đi,
Dần dần mất tánh từ bi,
Chỉ còn sanh khởi những gì
hung hăng.
Tình đạo Phật dù rằng khó
được,
Nhưng rán khai cho phước huệ
sanh;
Trước là mình được hiền lành,
408. Sau cho người khác trở
thành thiện lương.
Tình đạo Phật cùng thương
cùng giúp,
Lúc an vui như lúc nguy nàn,
11
Mình cùng người rất tương
quan,
Lo vinh thân sống lo an linh
hồn.
Tình đạo Phật càn khôn như
một,
Nhìn vào ai cũng thốt từ bi,
Muốn ai cũng có đạo nghì,
416. Muốn ai cũng được thoát
ly tục trần.
Tình đạo Phật cá nhân chẳng
có,
Chỉ có tình đại độ quần sanh,
Muốn ai cũng được hiền lành,
Muốn ai cũng khỏi quấn quanh
khổ đời.
Tình đạo Phật vì người mà có,
Tình ấy không riêng ngó về
mình.
Cho nên nó rất quang minh,
424. Dù rằng thường gặp muôn
nghìn cấn gay.
Tình đạo Phật lâu dài chẳng
đổi,
Thương bá gia như cội với
cành;
Khổ thân mấy dạ cũng đành,
Khổ người thì chẳng ưng tình
chút nao.
Tình đạo Phật nơi nào cũng
có,
Không bợ giàu chẳng bỏ người
nghèo,
Thị thành như chốn cheo leo,
432. Khối tình đạo Phật đều
treo khắp cùng.
Tình đạo Phật thỉ chung như
nhứt,
Chỉ độ tha đến mực cuối cùng,
Khói đời dù có lắm un,
Mắt nhà tế độ quyết không để
mờ.
Tình đạo Phật kiến cơ nhi
tác,
Tùy đời nhưng không lạc đường
đời,
Muốn đời khỏi biển chơi vơi,
440. Khi dùng tàu khói khi
dùng bè tre.
Tình đạo Phật không lòe ai
cả,
Giúp người là bởi dạ thương
người,
Muốn người sống được an vui,
Muốn người thác được khỏi đời
trầm luân.
Tình đạo Phật là thân tất cả,
Hung muốn hiền, hiền khá hiền
thêm,
Cõi đời cùng tạo ấm êm,
448. Không ai chuốc khổ gây
hềm với ai.
Tình đạo Phật kéo dài hạnh
phúc,
Người như mình cùng một tâm
cơ,
Gian lao chẳng muốn bao giờ,
Thanh Sĩ.
Sướng vui là việc đợi chờ từ
lâu.
Tình đạo Phật không câu chấp
kẻ,
Cũng muốn không bị lẽ nhỏ
nhoi,
Tấm gương bác ái rộng soi,
456. Cho người nào cũng đồng
noi lòng lành.
Tình đạo Phật trường thành
khó ví,
Rộng dường bao bền bĩ dường
bao;
Tình đời thường bị xuyến xao
Nhưng tình đạo Phật một màu
tự nhiên.
Tình đạo Phật bạc tiền khó
đổi,
Tình ấy không vì mọi dục
trần,
Mà là vì độ muôn dân,
464. Cho nên vui vẻ hiến thân
cho đời.
Tình đạo Phật khắp nơi đều
có,
Lấy tình phàm tìm nó không
ra;
Nếu dùng tâm niệm Thích Ca
Người sang hèn cũng đều là
hiểu thông.
Tình đạo Phật vẫn không riêng
lợi,
Mà vốn tình liên đới nhân
sanh,
Tình trong vạn sự yên lành,
472. Không tình ở chỗ tạo
sanh khổ đời.
Tình đạo Phật không rời nhân
loại,
Rất biết rành những cái khổ
vui,
Thấy người khổ dạ không
nguôi,
Cho nên rất muốn mọi người
thảnh thơi.
Tình đạo Phật tình vui hơn
cả,
Vì lẽ không có dạ riêng tư;
Khối tình chân thật bất hư,
480. Xem người nào cũng bằng
từ thiện tâm.
Tình đạo Phật tình cầm chắc
chắn,
Dù sang hèn cũng chẳng đổi
thay;
Nguyện lành vẫn một không
hai,
Chết thân cũng chịu đọa đày
cũng cam.
Tình đạo Phật khó làm cho
lợt,
Đối chúng sanh chẳng bớt tình
thương;
Tình thương dù kẻ không
tường,
488. Cũng không hề chán trên
đường độ sanh.
Tình đạo Phật lợi danh khó
chuộc,
Thương người không vì buộc mà
thương,
Giúp người do tánh yêu đương,
Không do mưu lợi cho đường
hậu lai.
13
Tình đạo Phật với ai không
bỏ,
Độ được thì cứ độ liền khi;
Khối tình của tánh từ bi,
496. Khác hơn tình thiếu
lương tri của đời.
Tình đạo Phật những nơi nào
có,
Tất nhiên là chỗ đó rất hòa,
Ở ăn đúng đạo người ta,
Ít nghe thấy việc xấu xa đê
hèn.
Tình đạo Phật không ghen ghét
lẫn,
Mà chỉ thay tánh giận làm
vui;
Thứ tha hơn cố chấp người,
504. Đắng cay đổi lại ngọt
bùi cho nhau.
Tình đạo Phật sắc màu bất
chấp,
Thân mến không hề cách biệt
ai,
Muốn cho khắp cả nhân loài,
Xem nhau như thể chân tay
ruột rà.
Tình đạo Phật thiết tha bình
đẳng,
Rất muốn không ai nặng nhẹ
ai,
Cùng tương trợ chẳng hiếp
đày,
512. Dù rằng người ấy ở giai
cấp nào.
Tình đạo Phật đồng bào rất
mến,
Mà còn thương rộng đến nhân
loài,
Chúng sanh ai cũng như ai,
Muốn đồng được bước ra ngoài
khổ lao.
Tình đạo Phật đời nào hết
được,
Nếu loài người còn cuộc gian
truân;
Cho nên từ vạn cổ nhân,
520. Mảnh tình đạo Phật đã
từng gieo ra.
Tình đạo Phật tình ma chẳng
giống,
Phật an dân ma động loạn dân,
Nên tình đạo Phật có nhân,
Còn tình ma quỉ không ân
nghĩa gì.
Tình đạo Phật chết đi không
đổỉ,
Tình đời chưa chi vội đem
thay;
Tình đời chẳng nghĩ ngày mai,
528. Nhưng tình đạo Phật lâu
dài biết lo.
Tình đạo Phật hẹn hò cõi
Phật,
Không hứa suông tạm vật Ta
Bà;
Cái tình ấy rất sâu xa,
Mà trong thiên hạ người ta ít
tìm.
Tình đạo Phật rất im mà động,
Thanh Sĩ.
Động vì người, chẳng móng vì
mình;
Tình trong khổ thảm nhân
sinh,
536. Nhơn sinh càng khổ Phật
tình càng tăng.
Tình đạo Phật thệ rằng cứu
thế,
Thệ cứu luôn bất kể thời
gian;
Tình đời còn có thể tan,
Nhưng tình đạo Phật như tràng
sơn lâm.
Tình đạo Phật như tằm rút
ruột,
Ăn của người bao bọc cho
người;
Miễn người được ấm được vui,
544. Chết đi cũng chẳng ngậm
ngùi nợ xưa.
Tình đạo Phật rước đưa tới
chỗ,
Không nửa chừng ruồng bỏ một
ai;
Đường đi Cực lạc bao ngày,
Cũng nguyền đưa đến không nài
gian nguy.
Tình đạo Phật trong kỳ mạt
pháp,
Tình ấy càng rộng gấp muôn
xưa,
Mới là phù hợp thời cơ,
552. Nếu không thế chỉ là mơ
đêm dài.
Tình đạo Phật càng say càng
tỏ,
Khác tình đời càng mó càng
lu;
Nếu là thật kẻ chơn tu,
Mối tình ấy chẳng chút nào
rời xa;
Tình đạo Phật đúng là tình
Phật,
Yêu đời mà không mắc trong
đời;
Luôn luôn với tánh siêu vời,
560. Vạch đường giải thoát
cho người cùng thông.
Tình đạo Phật rộng không thể
lượng,
Rộng hơn điều tưởng tượng của
người,
Không riêng rộng cuộc sống
đời,
Mà còn rộng đến ngày mơi linh
hồn.
Tình đạo Phật trọng tôn hai
mặt,
Về phần hồn với xác thân
sinh,
Muốn cho cùng được tinh minh,
568. Thân sinh không khổ, hồn
linh không đày.
Tình đạo Phật muốn ai cũng
sáng,
Không muốn ai mù quáng dại
ngu,
Cho đời là cảnh lao tù,
Gỡ cho ra khỏi không câu trói
vào.
Tình đạo Phật lúc nào cũng
tỉnh,
Tình trong đời chẳng dính
theo đời,
15
Dù đời xuôi ngược lưng vơi,
576. Nhưng tình ấy vẫn như
nơi thạch bàn.
Tình đạo Phật sớt san đạo cả,
Cho người đời khổ quả hết
gieo,
Đường lành cùng một nhịp
theo,
Tâm mê muội hết, thân nghèo
khổ tan.
Tình đạo Phật sẵn sàng tế độ,
Dù cho thân gian khổ đến đâu;
Ngày giờ dài ngắn bao lâu
584. Không thay đổi dạ chẳng
nao núng lòng.
Tình đạo Phật từ trong tánh
thiện,
Khác hơn tình ngoài miệng thế
gian,
Lúc nguy như lúc bình an,
Vẫn là giữ vẹn một đàng thỉ
chung.
Tình đạo Phật chỉ dùng nhân
ái,
Không làm điều ngược trái
lương tâm,
Quấy không để dạ nghĩ thầm,
592. Lựa là việc quấy đem làm
thật ra.
Tình đạo Phật chẳng pha tình
tục,
Đời khuấy bao không đục được
lòng,
Tình mà sự thật là không;
Nên không bị trói trong vòng
trần ai.
Tình đạo Phật ra ngoài nghiệp
ái,
Không bị ràng buộc cái phàm duyên;
Tình đời còn bị cuồng điên,
600. Nhưng tình đạo Phật
không phiền lụy đâu.
Tình đạo Phật chẳng cầu vẫn
tiếp,
Nếu khởi tâm phù hiệp Phật
trời,
Lợi đời chẳng có hại đời,
Thì tình đạo Phật bên người
chẳng xa.
Tình đạo Phật như là tình mẹ,
Muốn con nên chẳng để con hư;
Nếu con chí hiếu chí từ,
608. Mẹ càng không thể nào
rời bỏ con.
Tình đạo Phật vẫn còn mãi
mãi,
Dù trải bao biến hải tang
điền;
Không làm tình Phật đảo điên,
Chỉ làm thêm nặng đạo duyên
với đời.
Tình đạo Phật giữa thời mạt
hạ,
Thâm nhập trong tất cả nhân
sanh,
Khiến đời đổi dữ ra lành,
Thanh Sĩ.
616. Quyết làm biển lửa trở
thành đồng sen.
Tình đạo Phật bạc đen khó
nhuộm,
Dù thế gian muốn uốm cách
nào;
Khó làm tình ấy tiêu hao,
Chỉ làm cho nó thêm cao tinh
thần.
Tình đạo Phật vì dân vì nước,
Làm sao cho khỏi cuộc tai
nàn,
Đâu đâu cũng được hòa an,
624. Không nghe tiếng khóc
lời than bất bình.
Tình đạo Phật háo sanh vô
tận,
Không muốn ai gây hận với ai;
Cố nhiên mình chẳng nghiệt
cay,
Với người nào cũng ưu hoài
thiện lương.
Tình đạo Phật chủ trương giải
thoát,
Cho thân mình cho các nhơn
gian;
Không tình trong cảnh buộc
ràng,
632. Nên cần đem nó làm lan
rộng nhiều.
Tình đạo Phật chỉ siêu không
đọa,
Vì nó không lan chạ như đời;
Nhưng đâu chỉ bấy nhiêu thôi,
Mà là còn cứu vớt người trầm
luân.
Tình đạo Phật yêu thân yêu
chúng;
Yêu chánh đường chẳng dụng tà
tâm,
Nên tình yêu ấy không lầm,
640. Đáng cho người rán hoằng
thâm xa gần.
Tình đạo Phật là nhân là
nghĩa,
Chỉ gieo lành chẳng tỉa giống
hung;
Khối tình ấy rất thỉ chung.
Mưu đời không thể nào dùng
làm tan.
Tình đạo Phật mênh mang khắp
cả,
Rộng dường bao thiên hạ khó
lường.
Khổ còn ở khắp mười phương,
648. Thì tình ấy vẫn còn
tương trợ hoài.
Tình đạo Phật thấy ai không
bỏ,
Dù rằng là kẻ đó bất lương,
Cũng đem lòng nghĩ xót thương
Tùy phương tiện cứu khỏi
đường tội mê.
Tình đạo Phật khen chê chẳng
có,
Lành dữ là sự đó đáng phân;
Khen chê chưa phải là nhân,
656. Dữ lành mới chính là cân
diêm phù.
17
Tình đạo Phật trí ngu bất
luận,
Hễ là người thì sẵn lòng
thương,
Chưa tường lo giúp cho tường,
Còn mê lo chỉ cho đường giải
mê.
Tình đạo Phật chợ quê bình
đẳng,
Hèn như sang lòng chẳng cách
phân;
Nghĩ rằng mang cái xác thân,
664. Thì ai cũng phải khổ
trần như ai.
Tình đạo Phật nhìn ngay
nghiệp thế,
Biết đời này đến kế đời sau;
Chơi son tất dính đỏ màu,
Hùng hào sẽ bị hùng hào khỏi
đâu.
Tình đạo Phật không cầu của
tạm,
Chỉ muốn xa khỏi cạm bẫy đời;
Dù đời cám dỗ lắm nơi,
672. Không bao giờ để cho rơi
lọt vào.
Tình đạo Phật muốn mau giải
khổ,
Khổ riêng mình khổ cả thế
gian;
Thế nên cõi tạm không màng,
Dù cho tài sắc ngọc vàng muôn
xe.
Tình đạo Phật dù đe với búa,
Cũng không làm trầy trụa chút
nao;
Càng nhiều đụng chạm gian
lao,
680. Càng làm tánh đạo dồi
dào tốt tươi.
Tình đạo Phật vẹn mười ý
thiện,
Không thể nào bị nghiện tánh
đời;
Dù đời có đủ trò chơi,
Cũng không thể khiến rụng rời
Phật tâm.
Tình đạo Phật muôn năm vẫn
tỏ,
Tỏ đến khi không có bóng đen;
Nếu còn sống thác úa hèn,
688. Thì tình ấy vẫn còn chen
độ điều.
Tình đạo Phật muốn tiêu khổ
chúng,
Hy sinh bao lòng cũng ưng
vui;
Miễn sao cứu vớt được người,
Ấy là ý nguyện từ hồi xưa
lâu.
Tình đạo Phật rộng sâu vô
tận,
Gặp gian truân chẳng hận một
ai;
Chỉ vui cứu độ muôn loài,
696. Từ đau khổ được ra ngoài
an vui.
Tình đạo Phật ngược xuôi cũng
mặc,
Thanh Sĩ.
Thương chúng sanh cầm chắc
một lòng;
Giúp đời rất biết gai chong,
Nhưng vui vẻ giúp vẫn không
nản tình.
Tình đạo Phật vốn sinh trong
thế,
Bởi thế gian liên kế khổ lao;
Cho nên tình ấy càng cao,
704. Cao không thể lấy thước
nào ra đo.
Tình đạo Phật muôn pho sách
để,
Nhưng vẫn còn tiếp kể vô
biên;
Mảnh tình ấy rất thiêng
liêng,
Yêu thương người chẳng luận
miền quê nao.
Tình đạo Phật phủ bao thiên
hạ,
Với niềm thương như dạ nghén
thai;
Chăm lo thận trọng từ ngày,
712. Không vì cho mẹ vì hài
nhi con.
Tình đạo Phật từ non chí
biển,
Không chỗ nào chẳng hiện rõ
tình;
Tình nơi siêu thoát chánh
minh,
Không tình chỗ khiến tử sinh
bất bằng.
Tình đạo Phật tình năng hộ
trợ,
Xưa nay không hề sợ nguy nan;
Vì tình thật cứu nhân gian,
720. Cho nên dám chết để đàng
sau vui.
Tình đạo Phật cứu người là
phận;
Lòng từ bi đã vẫn từ xưa,
Dù ai nghi kỵ ngăn ngừa,
Tự nhiên nó cũng tìm đưa đến
người.
Tình đạo Phật vui tươi bổn
nguyện,
Muốn cho ai cũng thiện như
ai,
Người sanh trong thế giới
này,
728. Nên thương chớ ghét dù
giai cấp nào.
Tình đạo Phật không sao tắt
được,
Nếu đời còn trong cuộc khổ
đau;
Không phân là kẻ nghèo giàu,
Vẫn thương vẫn giúp như nhau
một nhà.
Tình đạo Phật vị tha là gốc,
Cho nên vui hiến cuộc đời
mình;
Miễn là cứu được nhân sinh
736. Quản chi đời sống của
mình nọ kia.
Tình đạo Phật khổ chia vui
sớt,
Tình không riêng bùi ngọt cho
thân;
19
Từ phương xa đến nơi gần,
Nó đều thường trực bên thân
mọi người.
Tình đạo Phật không lười việc
phước,
Thấy phải thì sấn sướt làm
ngay;
Dù cho muôn đắng ngàn cay,
744. Xem như gió bụi mỗi ngày
đi ra.
Tình đạo Phật vẫn là tình
thật,
Dù gặp muôn dối gạt của đời;
Trước sau vẫn một mà thôi,
Không vì người dối gạt rồi
dối theo.
Tình đạo Phật gắng keo với
Phật,
Tình đời không thể rứt rời
ra;
Tuy là trong cõi người ta,
752. Mà tình ấy vẫn trên tòa
Như Lai.
Tình đạo Phật càng dài càng
thấm,
Khiến cho lòng càng ấm càng
vui;
Đổi đời trái ngược ra xuôi,
Bắc Nam đâu cũng
đầy mùi từ bi.
Tình đạo Phật từ khi vô thỉ,
Vẫn là tình tri kỷ của đời;
Thấy đời sống cảnh chơi vơi,
760. Khiến tình đạo Phật càng
khơi thêm nồng.
Tình đạo Phật tình trong đại
lộ,
Không phải tình gây khổ chúng
sanh,
Nên tình luôn được cao thanh,
Trước sau vẫn một niệm lành
thiêng liêng.
Tình đạo Phật vì miền hạ
giới,
Diệu dụng ra đủ mọi hình hài;
Miễn đời sạch bụi trần ai,
768. Dù thân lăn lóc bao ngày
cũng ưng.
Tình đạo Phật trong chân
chánh đạo,
Khác hơn tình tà giáo trong
đời;
Cho nên chẳng chút lả lơi,
Mặc dù chung đụng với người
trần gian.
Tình đạo Phật trái ngang dẫu
gặp,
Không đổi tình cố đạp lướt
qua,
Để mà độ khắp người ta,
776. Từ vòng ma quỉ bước qua
Phật, Thần.
Tình đạo Phật cựu tân như
một,
Thời đại nào cũng tốt lành
luôn,
Khó làm cho nó quay cuồng,
23
Luôn luôn có thỉ có chung,
904. Dù sanh chúng chẳng hiểu
lòng từ bi.
Tình đạo Phật chỉ vì tâm đạo,
Không vì trò hư ảo của đời,
Nếu người tâm đạo không lơi,
Thì tình Phật chẳng hề rời
người đâu.
Tình đạo Phật không cầu vẫn
giúp,
Giúp thiện tâm giúp bực hiền
gia;
Giúp người để giúp người ta,
912. Giúp người vì muốn rộng
ra giống từ.
Tình đạo Phật chỉ ư tỉnh ngộ,
Muốn cho người tìm lộ siêu
sanh;
Cõi đời là chốn đua tranh,
Nhưng hơn thua mấy cũng thành
bụi tro.
Tình đạo Phật mong cho giải
nạn,
Nạn mình hay bất hạng người
nào,
Nạn nay hay nạn về sau,
920. Cũng lo cứu cả dù bao
công trình.
Tình đạo Phật cứu mình cứu
kẻ,
Cứu tử vong cứu lẽ sanh tồn;
Xác hồn đều rất trọng tôn,
Tùy phương giúp cả hai tròn
cảnh vui.
Tình đạo Phật chẳng lùi việc
phải,
Vui vẻ làm cả thảy sự lành;
Hoàn toàn nghĩ đến nhân sanh,
928. Không bao giờ thủ lợi
danh riêng mình.
Tình đạo Phật là tình chung
cả,
Chỉ gieo vui chẳng dạ gieo
buồn;
Với ai cũng muốn tốt luôn,
Dù người ấy có ghét thương
thế nào.
Tình đạo Phật tuy cao chẳng
ngạo,
Vì tình trong lý đạo đẳng
bình;
Coi mình như cả nhân sinh,
936. Giúp người mà chẳng có
tình gì riêng.
Tình đạo Phật thiêng liêng vô
tận,
Cổ như kim đều vẫn tinh anh;
Đời lành thì nó cũng lành,
Đời hung dữ nó cũng tình
thiện lương.
Tình đạo Phật không cương
giới đọ,
Nhưng chỉ tình cứu độ mà
thôi;
Tình trong ý nghĩa tuyệt vời,
Thanh Sĩ.
2256. Khuyên người đời rán tự
chuyên cho thành.
Tình đạo Phật tập tành thì
quí,
Tập theo tình ma quỉ bất
tường;
Tập tình Phật được an khương,
Tập tình ma quỉ gặp đường
khốn nguy.
Tình đạo Phật nên trì chí
mạnh,
Sẽ nhẹ đi mọi cảnh oán thù;
Cuộc đời cũng bớt âm u,
2264. Ấy là hiệu quả sự tu
nhãn tiền.
Tình đạo Phật nối liền chớ
đoạn,
Khó làm bao cũng rán người
ơi;
Nên kêu rộng khắp trong đời,
Cho muôn người chỉ một lời từ
bi.
Tình đạo Phật phát huy ra
được,
Vàng chất cao cả thước khó
mua;
Thật không phải chuyện nói
đùa,
2272. Khuyên trong bá tánh
rán đua nhau làm.
Tình đạo Phật khiến phàm hóa
thánh,
Đổi loạn ly ra cảnh thanh
bình;
Rất công hiệu rất mầu linh,
Muôn người nhứt trí thật hành
càng mau.
Tình đạo Phật nên trau nhiều
ít,
Nếu bỏ qua đời mịt mù thêm;
Muốn đời bão táp mau êm,
2280. Thì tình đạo Phật nên
đem ra dùng.
Tình đạo Phật rán cùng nhau
có,
Ngục trần gian sẽ bỏ trống
không;
Diêm Vương cũng khỏi bận
lòng,
Trên đời ai cũng tốt đồng như
ai.
Tình đạo Phật rộng dài càng
phước,
Phước cho dân cho nước cho
mình;
Không như những thứ phàm
tình,
2288. Hay gây họa nước họa
mình họa dân.
Tình đạo Phật xa gần rán gọi,
Đồng dựng xây xã hội nhân từ;
Không riêng lạc nghiệp an cư,
Mà còn được tỏ chơn như tâm
mình.
Tình đạo Phật nên tin cao cả,
Tin rồi nên đem dạ tu theo;
Trọn đời tình Phật gắn keo,
2296. Những loài quỉ sứ hết
theo bắt hồn.
57
Tình đạo Phật trường tồn bất
thất,
Chúng sanh còn đạo Phật còn
luôn;
Chừng nào mê khổ cạn nguồn,
Thì tình đạo Phật vai tuồng
mới xong.
Tình đạo Phật rất mong mãn
nguyện,
Nguyện ấy không riêng chuyện
của mình,
Mà là nguyện độ chúng sinh.
2304. Không còn ai bị cực
hình thế gian.
Tình đạo Phật không toan việc
quấy,
Lợi cho đời chẳng hại cho
đời;
Người trong thế giới này ơi,
Nên mau lo rộng mở nơi Phật
tình.
Tình đạo Phật giúp mình đáng
sống,
Sống đã không hành động lỗi
lầm,
Mà còn sống có nhân tâm,
2312. Sống non nước cậy, sống
dân chúng nhờ.
Tình đạo Phật ban sơ khó tập,
Nhưng tập ngày một chút sẽ
nên;
Việc chi nên cũng nhờ bền,
Khuyên người tu Phật rán kiên
cố lòng.
Tình đạo Phật nếu không ai
bỏ,
Cõi Ta bà đau khổ hết lâu;
Gốc mê cũng chẳng ăn sâu,
2320. Người nào cũng được
hưởng câu thanh nhàn.
Tình đạo Phật giúp an lạc
nhứt,
Người đời nên đánh thức cho
nhau;
Mối tình đạo Phật đồng trau,
Hận nào cũng hết khổ nào cũng
tiêu.
Tình đạo Phật bao nhiêu cũng
tốt,
Càng nhiều càng sáng suốt
cuộc đời;
Người trong cõi tạm này ơi!
2328. Khối tình đạo Phật rán
bồi thêm cao.
Tình đạo Phật dù sao chớ phụ,
Hãy để tâm hấp thụ ít nhiều;
Nhiều tình Phật, kiếp mau
siêu;
Siêu qua cõi Phật hết điều
trầm luân,
Tình đạo Phật đỡ nâng sanh
chúng,
Thời đại nào cũng thấy rất
cần;
Càng cần những lúc khổ dân,
2336. Càng cần khi kẻ mê tân
còn nhiều.
Tình đạo Phật rán yêu rán
chuộng,
Thanh Sĩ.
Giúp cho nhau không uổng kiếp
đời.
Chẳng làm thế giới ngột hơi,
Cũng không tạo chuyện khổ
người, nọ kia.
Tình đạo Phật là chìa giải
khổ,
Khổ muốn lìa phải có Phật
tình;
Phật tình nên tự tâm sinh
2344. Mới là chí chánh chí
minh chí thành.
Tình đạo Phật thi hành ra
được,
Được phước to hơn phước tưởng
suông;
Khá đem tình Phật hành luôn,
Cho đời mau cạn hết nguồn khổ
đau.
Tình đạo Phật khuyên nhau rán
mở,
Mở được tình Phật ở trong
tâm;
Làm theo hạnh Phật Quan Âm,
2352. Nghe ai đau khổ thì tầm
cứu ra.
Tình đạo Phật hải hà vô
lượng,
Thiện làm không phải tưởng
suông đâu;
Thật hành đúng lý cao sâu,
Từ bi cho thế, nhiệm mầu cho
dân.
Tình đạo Phật tình chân sự
thiện,
Phước lợi đời chẳng biếng
nhác lòng;
Tu gồm cả đức lẫn công,
2360. Tu cho thế giới đại
đồng quang minh.
Tình đạo Phật đem mình cứu
thế,
Thương người như tình mẹ với
con;
Cứu nhau chẳng quản mất còn,
Thật tình chung thủy sắt son
với người.
Tình đạo Phật rất vui rất
đẹp,
Chẳng hại nhau chẳng bịp lừa
nhau;
Thương yêu giúp đỡ dồi dào,
2368. Sống không riêng sống,
tu nào riêng tu.
Tình đạo Phật để lu đời tối,
Cuộc thế càng thêm rối nhiều
hơn;
Nhiều người bạo ít người
chơn,
Mạnh ăn hiếp yếu không ơn
nghĩa gì!
Tình đạo Phật rộng suy rộng
độ,
Ở ngày nay như ở ngày mơi;
Không làm việc để hận đời,
2376. Cũng không gây nghiệp
luân hồi cho thân.
Tình đạo Phật lấy ân đáp oán,
Cho hòa người cho nạn ách
tiêu;
59
Tuy là kẻ ác không chìu,
Nhưng phương tiện cứu khỏi
điều ác gian.
Tình đạo Phật nhiều càng thêm
tốt,
Lòng muôn người như một từ
bi;
Đời lần lượt đến gian nguy,
2384. Vui tươi hạnh phúc có
chi sánh bằng.
Tình đạo Phật nên tăng chớ
giảm,
Để cho người biết cảm lẫn
nhau;
Ác đem việc thiện thế vào,
Cho đời sống bớt những màu
tang thương.
Tình đạo Phật nên vương vấn
nặng,
Nặng Phật tình sẽ chẳng đọa
thân;
Muốn thân ra khỏi biển trần,
2392. Thì tình đạo Phật rất
cần mở ra.
Tình đạo Phật cứu Ta bà khổ,
Khổ được qua nhờ có Phật
tình;
Phật tình vị pháp hy sinh,
Phật tình vì độ người thành
phải tu.
Tình đạo Phật trí ngu bất
chấp,
Trí hay ngu quyết tập cũng
nên;
Đài sen muốn được bước lên,
2400. Nữ nam lão ấu chớ quên
Phật tình.
Tình đạo Phật cứu mình chắc
chắn,
Và độ người cũng chẳng gì
hơn;
Muốn cho giải kiếp phàm nhơn,
Lấy tình đạo Phật làm chơn
đưa mình.
Tình đạo Phật vẫn tình đạo
Phật,
Xưa như nay chỉ một mà thôi;
Đời không có thể nào bôi.
2408. Vì tình ấy rất tuyệt
vời chánh minh.
Tình đạo Phật rán gìn rán có,
Tánh mê si sẽ tỏ ngộ ra;
Nghiệp oan khổ cũng lần qua,
Cảnh phiền não cũng sẽ là hết
đi.
Tình đạo Phật diệu y diệu
dược,
Vạn bịnh đời sẽ được trị
lành;
Trị tâm và trị thân sanh,
2416. Nhiệm mầu ấy có thinh
danh nào bì.
Tình đạo Phật duy trì chớ
lãng,
Lãng lơ nhiều khổ nạn thêm
nhiều;
Mối tình đạo Phật rán kêu,
Thanh Sĩ.
Kêu cho bá tánh đồng theo một
đàng.
Tình đạo Phật kêu vang mãi
mãi,
Kêu chừng nào nhơn loại đồng
tình;
Người đều toàn thiện toàn
minh,
2424. Lấp xong biển khổ mới
đành trong tâm.
Lời kẻ ở xa xăm gởi nhắn,
Gọi là quà đạo tặng cho nhau;
Mở xem rồi khá nếm vào,
2428. Cho hoa đạo nở, cho màu
đạo tươi.
THANH SĨ.
Ghi chú:
(1)‘Vô
Lượng Thọ Quang’: Đức hiệu Phật A Di Đà.